Lời kể của
một người Việt xa xứ sau ngày 30/04/1975
Kể từ ngày
tôi “tự cưỡng bách di tản” khỏi Sài Gòn vào mấy ngày cuối tháng 4, 1975, nay đã
hơn 30 năm sống trên đất Mỹ. Cuộc chiến Việt Nam đã đưa đẩy nhiều
người đến những số phận không ai muốn. Nhưng dù muốn hay không, với bản
năng sinh tồn, con người vẫn phải tiếp tục sống, và tự chọn cho mình một lối
sống.
Hơn
30 năm sống trên đất Mỹ nhưng lối sống của tôi chẳng phải là lối sống Mỹ, mà
cũng chẳng phải là lối sống Việt.. Không xem football, không xem “soap”
trên TV, không ăn gà tây nhân dịp lễ người Da Đỏ “không tạ ơn”, không la cà
quán rượu, không ly dị [không Mỹ]; không hút thuốc lá, không uống rượu, chưa
từng đặt chân đến những buổi nhạc hội ca vũ, chưa từng dự một cuộc biểu tình
nào, chưa từng bỏ tiền ra mua Thúy Nga Paris, và không chống Cộng [không Việt],
và từ năm 1985, sau khi đọc vài cuốn sách về cách nuôi súc vật và gia cầm ở Mỹ,
đến nay đã 21 năm, chưa từng có một miếng thịt nào, bất kể là thịt gì, còn đi
vào trong người.
Hơn
30 năm sống xa quê hương nhưng bù lại cả một khung trời thế giới đã mở rộng
trước mắt. Cũng chính trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng chững kiến
không ít câu chuyện về những con người nhân danh lòng yêu nước, nhân danh công
lý, hòa bình đã “bán rẻ” đi chính lương tâm cho quỷ dữ, dẫm lên vết xe đổ của những“tiền
nhân” như Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống….
Trên
trang nhà Chuyển Luân, tháng 11, 2006, có bài “Chuyện Xưa,
Chuyện Nay” của Quảng Thiện, trong đó có câu: “Yêu nước vốn là
bổn phận thiêng liêng của bất cứ người dân của một dân tộc nào. Vì yêu nước nên
giả sử có một cách nhìn, một chính kiến, một chính sách khác đối lập với Nhà
Nước cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên yêu nước kiểu Trần Ích
Tắc yêu cầu ngoại bang can thiệp vào nước mình là một hành động không yêu nước
chút nào, nếu không nói đó là hành động phản quốc.” Ngoài ra
cũng còn bài 'Vọng ngoại tắc ngu' của Trần Đình
Hoàng cũng nói lên cùng một ý tưởng. Nghịch lý thay ở
hải ngoại không thiếu gì những Trần Ích Tắc thời đại như vậy.Sau đây xin đơn cử
vài sự kiện đậm mùi Trần Ích Tắc.
Những
điều hoang tưởng vọng ngoại như “Cha đã tiên phong góp phần giải phóng
quê hương Cha, và tiếp đến sẽ là quê hương chúng con” (Bước Qua Ngưỡng
Cửa Hi Vọng, trang 11), hoặc “Ủy ban Nhân Quyền Quốc Tế cho rằng...” hay “Tổ
Chức Ân Xá Hoa Kỳ tố cáo rằng..”, “Dư luận cả thế giới và nhất là
Quốc Hội Mỹ đều tập trung xoáy vào điểm...” , hay ca tụng “Nghị
Quyết của Hạ Viện Mỹ”, “Luật về tự do tôn giáo thế giới của Mỹ” v..v..
để ép Việt Nam, đều nói lên “lòng yêu nước” của Trần Ích Tắc, đồng thời tỏ rõ
sự yếu kém của những tổ chức tranh đấu hải ngoại, tự mình không thể làm nên trò
trống gì, cứ phải dựa hơi những tổ chức, cơ quan ngoại quốc mà thực chất chẳng
có ảnh hưởng gì trên quốc tế, nhất là đối với các nước Á Đông.
Người
ta đã tin tưởng vào vài lời nói đãi bôi của vài nghị sĩ, dân biểu Mỹ cần kiếm
phiếu, hay vài cái nghị quyết chỉ có giá trị trên mặt giấy tờ của Hạ Viện Mỹ,
hay đạo luật về tự do tôn giáo thế giới (The International Religious Freedom
Act) của Quốc hội Mỹ, làm như Mỹ có toàn quyền thay đổi bộ mặt chính trị
ở Việt Nam bằng nghị quyết và đạo luật của Mỹ. Kết quả ra sao, chúng ta
đã thấy rõ. Chẳng có ai buồn quan tâm đến thực chất của những Nghị quyết
hay Đạo luật về tự do tôn giáo của Mỹ là như thế nào.
Riêng
về đạo luật về tự do tôn giáo thì Giáo sư luật tại đại học Emory, Abdullahi
Ahmed An-Na'im, đã phê bình như sau: "Nhiều người nhớ lại những
lời hoa mỹ thiên Ki Tô trước đây và tin rằng Hoa Kỳ chỉ quan tâm đến sự hỗ trợ
các thừa sai Mỹ ở ngoại quốc." (Emory University law professor
Abdullahi Ahmed An-Na'im says many remember the early pro-Christian rhetoric
and believe the United States is only interested in aiding American
missionaries abroad.), và J. Paul Martin, Giám đốc trung tâm nghiên cứu nhân
quyền tại đại học Columbia còn đi xa hơn nữa. Ông nói: "Ở
các nước như Nga sô, Pháp, Bỉ, và Đức, nhiều người coi đạo luật về tự do tôn
giáo của quốc hội Hoa Kỳ là một phần của chủ nghĩa đế quốc rộng lớn hơn của
Mỹ" (J. Paul Martin, executive director of Columbia University's
Center for the study of Human Rights, goes further. In such countries as
Russia, France, Belgium, and Germany, he says, many see Congress' action as
"part of a larger American imperialism".) Nhưng người Việt
chống Cộng lại coi đạo luật này như là một khuôn vàng thước ngọc có ảnh hưởng
đến tình trạng tôn giáo ở Việt Nam, hay nói đúng hơn, có ảnh hưởng đến vài vị
lãnh đạo tôn giáo chống chính quyền ở Việt Nam.
Người
ta cũng còn tin tưởng ở hiệu quả của cái nghị quyết số 1481 mà nội dung là"Về
sự cần thiết lên án của quốc tế đối với tội ác của các chế độ cộng sản độc
tài" của một số nghị viên trong Quốc hội Âu Châu đưa ra, số nghị
viên này quên cả sự cần thiết lên án cái lịch sử đầy những tội ác vô tiền
khoáng hậu của Âu Châu đối với nhân loại. Theo Christopher Caldwell thì cái gọi
là Quốc Hội Âu Châu, có tổng hành dinh ở Strasbourg, thường bị chế nhạo là “một
tiệm phát ngôn vô hiệu quả và là nhà hưu trí cho những chính trị gia không bao
giờ có thể được bầu vào trong quốc hội ở những quốc gia của họ.” [The
European Union's 25-country parliament, which sits in Strasbourg, is often
ridiculed as a feckless talking shop and a retirement home for politicians who
could never get elected to their national parliaments.]
Vô
thượng thiên tài “mách bu” là Võ Văn Ái: Chuyên viên ngụy tạo văn kiện,
thông tin giả từ trong nước theo đơn đặt hàng của NED để trình chủ và thế
giới, từ đó kiếm được gần trăm ngàn đô-la mỗi năm từ ông chủ NED.
Những Trần Ích Tắc thời đại cũng còn thành lập phái đoàn nọ kia đến xin với Thủ
Tướng Úc John Howard và Tổng Thống Bush của Mỹ để làm áp lực với Nhà Nước khi
đến Việt Nam tham dự Hội Nghị APEC. Nhưng kết quả ra sao thì ai cũng
biết. Bush và Howard không coi các Trần Ích Tắc vào đâu, và đặc biệt, Mỹ
đã bỏ Việt Nam ra khỏi danh sách những nước cần quan tâm về vấn đề tự do tôn
giáo. Bây giờ họ bèn quay ra lên án Bush là đã phản bội, không ủng hộ họ, không
làm theo ý họ, mà không hiểu rằng kẻ phản bội [quốc gia của họ] chính là họ,
chứ không phải là Bush. Họ tự coi mình là những nhân vật quan trọng mà
không hiểu rằng Bush không hề coi họ là cái gì. Thật vậy, họ có cái
gì?trí tuệ, uy tín, hậu thuẫn của quần chúng? v..v.. đáng để cho Bush phải quan
tâm đến. Thật ra thì Mỹ có bỏ hay không bỏ cũng chẳng nhằm nhò gì, vì
đáng quan tâm hay không đáng quan tâm thì Mỹ cũng chỉ lập danh sách đó với tính
cách giai đoạn chính trị và kinh tế mà thôi.
Những
người chống Cộng cực đoan hầu như đều có đầu óc của những con bò mộng Tây Ban
Nha, cứ thấy màu đỏ là húc, chẳng còn biết trời đất nào nữa. Khi ngoại
trưởng Condoleezza Rice tuyên bố một câu có ý khen tặng sự tiến bộ của Việt Nam
là “Bắc Hàn và Myanmar nên thay đổi, lấy
Việt Nam làm một bài học mà bắt chước” thì những người Việt Nam có
tinh thần dân tộc đều thấy đó làm niềm hãnh diện. Nhưng đối với những
người chống Cộng đến chiều thì lại khác, họ lên án bà Rice là thiển cận.
Họ không biết rằng Bắc Hàn còn đóng kín không mở cửa đi vào cộng đồng thế giới
như Việt Nam (Hội Nghị APEC đã chứng tỏ như vậy), và Myanmar là một chế độ quân
phiệt, xã hội hỗn loạn, không ổn định như Việt Nam. Họ thất vọng vì bà Rice không
lên án Cộng Sản Việt Nam như họ mong muốn. Họ chống Cộng với quan điểm rất
thiển cận: sự tự do của một số người chống đối chính quyền là sự tự do của cả
dân tộc, và vài chức sắc tôn giáo chính là tôn giáo. Còn nữa, những nhà
dân chủ đến Tòa Đại Sứ Mỹ uống sâm banh không có một khái niệm nào về chính trị
của Mỹ, cứ tưởng Mỹ gọi mình đến cho uống sâm banh là hết lòng ủng hộ sát cánh
với mình trong cuộc đấu tranh cho dân chủ của mình, không biết rằng Mỹ chỉ dùng
mình như cái bàn đạp trong những cuộc thương thuyết về kinh tế với Việt
Nam. Kinh nghiệm Mỹ dùng Diệm Thiệu khi xưa không làm mở mắt những người
vẫn còn thích đi làm đầy tớ.
Vì
không hiểu rõ tinh thần dân tộc của người dân Việt Nam, không nghiên cứu về
thực chất của vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo, không biết rằng Mỹ cũng là
nước vi phạm nhân quyền vào bậc nhất trong cộng đồng quốc tế, không thuộc lịch
sử Việt Nam, yếu kém về chính trị, và không rõ chính sách đối ngoại của
Mỹ v..v.. cho nên tới bây giờ mà vẫn còn những tổ chức chính trị, lực lượng tôn
giáo đi “mách bu” mong rằng “bu” sẽ can thiệp vào nội bộ Việt Nam. Thật là đáng
buồn. Thử nghĩ xem Việt Nam có người nào tôn sùng những thứ người như
Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống? Những Trần Ích Tắc thời đại không những
thiếu hiểu biết về chính trường quốc tế, lại cũng không biết rằng đã từ lâu Á
Đông không chấp nhận quan niệm về nhân quyền của Tây phương, vì ngoài những bất
đồng về văn hóa, xã hội, nhân sinh v..v.. giữa những nền văn minh khác nhau, Á
Đông còn coi sách lược lưỡng chuẩn (double standard) về nhân quyền của Tây
phương như là một sự áp đặt để đạt những mục đích kinh tế, tôn giáo. Tây
phương, với bản chất đế quốc, chưa bao giờ tôn trọng nhân quyền ở các nơi khác
trên thế giới. Noam Chomsky, một học giả lừng danh của Mỹ, đã viết rõ:
“Thật ra chính sách ngoại giao của Mỹ là đặt căn bản trên
nguyên tắc không liên quan gì đến nhân quyền, mà là liên quan nhiều đến sự tạo
ra một bầu không khí thuận lợi cho ngoại thương” (James Speck, Editor, The Chomsky Reader,
p. 331: U.S. foreign policy is in fact based on the principle that human
rights are irrelevant, but that improving the climate for foreign business
operations is highly relevant.)
Mơ
tưởng ở sự hữu hiệu của chiến thuật “mách bu”, giới chống Cộng bây giờ mới ngã
ngửa người ra thất vọng, và các nhà bình luận nổi tiếng là bình luận láo trên
các diễn đàn truyền thông hải ngoại, đã quay ra bình luận tiêu cực về chuyến đi
Việt Nam của ông Bush. Trước kinh nghiệm này, không hiểu họ đã chịu mở
mắt ra chưa hay vẫn còn hi vọng vào Hạ Viện Mỹ, Dân Biểu Mỹ, Quốc Hội Mỹ, Quốc
Hội Âu Châu hay vào vài cái nghị quyết, đạo luật ấm ớ mà thực chất chẳng có tác
dụng là bao nhiêu.
yêu nước mà cõng rắn cắn gà nhà thì có là yêu nước không
Trả lờiXóangười tây mua chuộc ta làm gián điệp rất nhiều căn bản họ có tiền còn con người thì hám tiền không thiếu
Trả lờiXóaCũng có thể là họ bị lợi dụng cũng nên. nó chung là khi tìm hiểu kĩ thì mới biết được chứ không nên ngồi 1 chổ mà đoán già đoán non!!
Trả lờiXóaBọn mỹ cũng chỉ lập kết hoạch đó với tính cách giai đoạn chính trị và kinh tế là chính mà thôi
Trả lờiXóavấn đề nan giải
Trả lờiXóavấn đề nan giải
Trả lờiXóaIt's hard to come by knowledgeable people in this particular subject, but you sound like you know what you're talking about!
Trả lờiXóaThanks
Feel free to surf to my web-site actingalert.com
Its such as you read my thoughts! You seem to understand so much about this, such as
Trả lờiXóayou wrote the guide in it or something. I believe that you simply could do
with a few percent to drive the message home a little bit,
however other than that, that is fantastic blog.
A great read. I'll definitely be back.
My web blog Travel Vietnam
Wow, that's what I was looking for, what a material! existing here at this blog, thanks admin of this website.
Trả lờiXóamy page; http://cayviet.com/index.php?do=/blog/7336/the-result-of-researches-on-the-vietnam-university-students-behavior-as-mou/add-comment/
Hello friends, how is the whole thing, and what you wish for to say about
Trả lờiXóathis piece of writing, in my view its in fact awesome in support of me.
Have a look at my website - vietnam tour operator