--- Cây Sung Dâu ---
Tôi
yêu mỗi sớm mai thức dậy thả hồn mình trên những vòm trời trong xanh, lơ đãng
nhìn cung điện bằng mây lộng lẫy, ánh bình minh tỏa nắng rực rỡ nơi nơi và cả
tiếng chim hót râm ran phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian ban mai, mang đến cho
chúng ta nét vui nhộn của cuộc sống thường ngày.
Tôi yêu bờ biển rộng mênh mông, lòng đại dương sâu
thẳm bao la như tình yêu thương của mẹ dành cho những đứa con! Yêu con sóng ngoài
khơi “bạc trắng mái đầu” cứ từng đợt, từnh đợt ào vào lòng cát, dịu dàng, mềm
mại như tình yêu của em và anh: “Ôi con sống
nhớ bờ - Ngày đêm không ngủ được – Lòng em nhớ đến anh – Cả trong mơ còn
thức”… Trái tim bồi hồi, nức nở trước tình yêu của biển khơi! Hãy lắng đọng hồn
ta để nghe lời thì thầm từ ngoài khơi xa vọng vào trong gió se “Làm sao được
tan ra – Thành trăm con sóng nhỏ - Giữa biển lớn tình yêu – Để ngàn năm còn
vỗ”…
Tôi yêu miền quê nhỏ với giếng nước, gốc đa lũy tre
xanh, cổng đình làng, hương lúa non phả về trong gió se… Bất chợt, tôi bỗng nhớ
đến một câu thơ của Nguyễn Bính “Hôm qua em đi tỉnh về - Đợi em ở mãi con đê
đầu làng – Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng – Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi”… Cái
chân chất của hương quê bình dị, đằm thắm đã chiếm lĩnh tâm hồn tất cả chúng ta,
ru ta về với cái hồn ban đầu …
Tôi yêu sao mùa thu – mùa của ước mong. Khi những cơn
gió hanh heo thổi về xao động mang theo hương cỏ may và chút ngọt ngào của cốm
mới, làm xao động khắp ngõ phố Hà Nội! Yêu mùa đông băng giá, những cơn gió
lạnh tái tê, để rồi từng cơn lạnh ùa về lại thèm khát cảm giác yêu thương của
con người! Yêu đất trời khi vào hạ có cái nắng gay gắt chói chang, cả trưa hè
râm ran tiếng ve và chút khoảnh khắc bâng khuâng lưu luyến nơi sân trừơng chia
tay bạn cũ! Và… tôi yêu cả hương cỏ mùa xuân! Xuân về mang theo nhựa sống mới,
hương vị ngày tết tràn ngập quê hương, nồi bánh chưng xanh sưởi ấm bếp mọi nhà,
bầy trẻ thơ hớn hở mua quần áo mới... Hương sắc bốn mùa Xuân – Hạ - Thu – Đông sao
tôi yêu đến vậy. Một năm trôi qua đất trời đắm chìm trong nghìn sắc hương ngọt
ngào! Ôi, đúng hương vị quê hương tôi, đi xa sao thấy nhớ cồn cào trong tâm
trí.
… Yêu lắm hết thảy quê hương và con người đất nước
tôi! Yêu từng mái nhà thoảng hương hoa ngọc lan, yêu từng góc phố làm nên lịch
sử, yêu từng con sông nơi tuổi thơ đã trải qua, yêu điệu hò ví dặm, “đọc câu
Kiều tưởng câu hát dân gian – Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn”… Yêu và yêu…
Còn bạn thì sao? Tình yêu của bạn dành cho ai? Cho
những gì? Hãy cất lên tiếng nói và chia sẻ cùng nhau, thả hồn mình để đón lấy
tất cả âm vang của đời… Tình yêu là không bến đỗ, hãy dành tình yêu cho tất cả
nhân gian!
0 nhận xét: