Phạm Chiến
Công chúng yêu văn học từng biết đến nhà thơ, nhà văn kiêm nhà báo Trần Mạnh Hảo qua bài văn bình luận về đoạn trong tác phẩm chèo cổ "Kim Nham" với tên gọi '"Xúy Vân giả dại" với những nội dung, cách nghĩ mới gắn với thời điểm hiện nay. Chính thông qua cách nhìn tinh tế của Ông, nhân vật Xúy Vân hiện lên một diện mạo mới. Một người con gái với hạnh phúc duy nhất là có một gia đình đầy đủ và được sống với chính gia đình ấy đã dám hành động và đứng lên để giành lấy hạnh phúc cho mình với cách riêng của mình là "giả dại". Dẫu rằng không có kết thúc đẹp cho Xúy Vân khi cô bị chính người tình phụ bạc nhưng nó cũng gióng lên một hồi chuông về quyền sống của người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Họ là những nạn nhân của chính xã hội mình đang sống. Sự quan tâm và có được những bình phẩm tinh tế cho thấy ở Trần Mạnh Hảo luôn có những day dứt về cuộc sống, thế sự - những con người mà hình như đã vắng bóng trong cuộc sống đương đại.
Nhà văn, nhà thơ kiêm nhà báo Trần Mạnh Hảo
Đối với người nghệ sỹ những đứa con tinh thần chính là những "phương tiện", những hình tượng mà tác giả hướng tới và chuyển tải những vấn đề mang tính tư tưởng, quan niệm nhân sinh sâu sắc. Trần Mạnh Hảo cũng nằm trong số những văn nghệ sỹ đó. Với một Xúy Vân, ông đã gián tiếp lên án những cái xấu, tiêu cực trong cuộc sống hiện nay và lên tiếng đòi những quyền lợi cơ bản cho người phụ nữ trong xã hội hiện đại. Những việc làm của Trần Mạnh Hảo thật đáng trân trọng nhưng một người nghệ sỹ thực sự không thể đứng ngoài quy luật phát triển, vận động của xã hội. Lên án cái xấu, cái tiêu cực nhưng cũng không quên ngợi ca, tán dương những việc làm tốt, những điển hình tiên tiến trên mọi lĩnh vực của đời sống. Có như vậy xã hội mới có sự phát triển đúng hướng và tiến bộ. Những hành động chỉ nhăm nhăm "bới lông tìm vết" sẽ vô tình làm cho diện mạo xã hội có phần ảm đạm và thê lương. Nó sẽ làm giảm đi ý chí, nghị lực của những con người muốn chung tay xây dựng và cải tạo xã hội. Và đến đây chúng ta mới biết lí do vì sao xã hội hôm nay khi đã đi qua "cơn bão bệnh của thời cuộc" với những cuộc chiến tranh xâm lược từ bên ngoài lại tôn vinh những hình tượng Nhà văn - Chiến sỹ, những con người đã dùng chính những ngòi bút sắc lẹm và tấm lòng ngun ngút căm hờn để làm nên những "bản tình ca" rực cháy cổ vũ cho những chiến sỹ ngoài mặt trận có được quyết tâm chiến đấu và hướng đến ngày độc lập của toàn dân tộc. Trở về với thời bình, dẫu rằng trong quá trình xây dựng và cải tạo xã hội cũ có những điều thế này, thế kia thế hệ những nhà văn đã trải qua một thời binh nghiệp không chấp nhận nhưng vẫn cùng chung tay để thay đổi. Có chăng đó mới là cốt cách của một nghệ sỹ chân chính.
Trong số những con người may mắn được bước tiếp cùng dân tộc trong giờ phút vinh quang của những ngày hè đỏ lửa 30/04 cách đây 38 năm không phải ai cũng nhìn nhận được những vấn đề mang tính quy luật khách quan. Một số người bước ra cuộc chiến tranh và mang trong mình ký ức tươi đẹp về những năm cả nước chung tay diệt giặc Mỹ xâm lược. Hình ảnh về những con người sẵn sàng gạt bỏ những hạnh phúc riêng tư, nhưng ước mong đẹp để sẵn sàng vào chiến trường đã mãi in đậm trong họ. Tiêu biểu là gia đình nghệ sỹ Dương Thị Xuân Quý và Bùi Minh Quốc. Sự hi sinh của họ quả thực rất là lớn lao và họ cũng có quyền được đòi hỏi một môi trường xã hội tốt đẹp để thụ hưởng và đến đáp cho những năm tháng cống hiến quên mình. Trong hoàn cảnh đó có một số nghệ sỹ đã đánh mất chính mình, họ đòi hỏi xã hội, đất nước phải dành cho họ thế này, thế khác trong khi nền tảng không cho phép. Và như một quy luật tất yếu họ quay sang phủ nhận những giá trị thuộc về nền tảng và kháng cự lại xã hội bằng những gì mình có mà xã hội trân trọng - Ngòi bút. Thực sự mà nói, những nội dung được họ chuyển tải được công chúng tiếp nhận một cách chủ động bởi tên tuổi của họ đã thành "thương hiệu", là chân lý. Cho nên vấn đề được chúng ta quan tâm có chăng chính là thái độ, chiều hướng mà họ hướng tới. Trần Mạnh Hảo là một con người như vậy. Những năm tháng trong vai trò của một phóng viên chiến trường đã cho ông ký ức về một thời tuổi trẻ cống hiến quên mình. Khi quay về cuộc sống sau chiến tranh thay vì hướng ngòi bút phục vụ cho công cuộc xây dựng và cải tạo xã hội cũ thì ông lại dùng chính tài năng văn chương của mình để đả kích, lên án những hiện tượng, vấn nạn tiêu cực trong xã hội và quy kết nó thành bản chất của chế độ. Có lúc ông đã cho rằng, sự cống hiến của ông trong quá khứ là vô ích. Hàng loạt tác phẩm ra đời mang trong mình sự đả phá không thương tiếc đã biến Trần Mạnh Hảo thành một người mà trong thời gian gần đây rất hay gọi "người bất đồng chính kiến". Với những "Li thân" ông đã đánh mất đi chính sự tôn trọng của bạn bè, đồng nghiệp và công chúng yêu thơ ông. Không những vậy những quyền lợi về chính trị cũng vì vậy mà mất theo khi Ông bị khai trừ khỏi Đảng năm 1989 và trở thành người ngoài biên chế nhà nước.
Những quyền lợi bị mất đi khiến Ông như một người bị chết đuối đang cố tím phao cứu hộ. Ông luôn có thái độ cảnh giác và coi những người làm tại các cơ quan nhà nước là kẻ thù, là nguyên nhân làm nên tình cảnh hiện nay của Ông và cố tìm lấy một vài sai sót, hạn chế, tiêu cực của xã hội để lên án cho "bõ ghét" như cách nói chính ông. Và càng quý hơn khi có cùng người đồng hành. Trong trường hợp này, bài thơ "Đất nước những năm thật đáng buồn" được cho là của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm trở thành chiếc phao cứu sinh để Trần Mạnh Hảo thấy được mình không cô độc trên con đường mà ông tự gọi là "công lý" cho chính mình. Chắc hẳn rằng, Trần Mạnh Hảo đã vỡ òa khi có được "tri kỷ" mà lại là một nhân vật "cỡ bự" như Ông Nguyễn Khoa Điềm thì còn gì bằng và ngay lập tức ông đã lấy cảm hứng cho ra đời bài thơ "Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng?" với một cảm xúc tương đồng. Trong lời giới thiệu khi ra mắt bài thơ này, Trần Mạnh Hảo viết: Tôi viết bài thơ này sau khi đọc bài thơ “ Đất nước những tháng năm thật buồn” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Xin cám ơn nhà văn Nguyễn Quang Lập đã đăng bài thơ này trên trang web Quê choa ngay sau khi tác giả gửi đến. Cũng xin cám ơn nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã gợi hứng cho tôi viết bài thơ “Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng ?”. Nguyễn Khoa Điềm thế hiện trong bài thơ “ Đất nước những năm tháng thật buồn” là một con người cô đơn tuyệt đối trong một xã hội mà đảng cộng sản muốn tập thể hóa cả tấm hồn con người. Sao trong chế độ xã hội xã hội chủ nghĩa vui hơn tết này mà nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lại thấy đất nước mình buồn thảm dường ấy ? Những câu thơ tuyệt hay mà nhà thơ rút ra từ gan ruột đã làm tôi choàng váng :
Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
…
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người
Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?…"
Như một người lâu ngày không được nói, Trần Mạnh Hảo luyên thuyên về một đống lí lẽ mà có lẽ chỉ ông mới có, cụ thể như: "Nguyễn Khoa Điềm là một nhà thơ “ thời chống Mỹ” gần như duy nhất còn có thể làm được thơ hay. Maiacopxki từng nói : “Anh có thể dối em tất cả nhưng trong thơ anh không thể dối”. Tôi không tin vào những bài thơ nhàn nhạt, tôi chỉ tin vào thơ hay. Anh Điềm làm thơ hay như thế khiến tôi tin anh đang thành thật bộc lộ con người cô đơn, con người gần như tuyệt vọng vào một đất nước đang bị băng hoại như đất nước ta hôm nay. Có khá nhiều người vẫn lên án nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm chỉ vì anh đã từng là ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam phụ trách trưởng Ban tuyên giáo…Xin nhắc lại một câu danh ngôn phương Tây : “ Quyền lực làm tha hóa con người”. Vâng, đã đi theo ma thì phải mặc áo giấy. Nếu Trần Mạnh Hảo hay nhà thơ Bùi Minh Quốc… do ma đưa lối qủy dẫn đường mà bỗng dưng vào được Bộ chính trị Đảng cộng sản, biết đâu ta lại chẳng sắt máu hơn anh Điềm hồi ấy…, biết đâu ta vẫn còn diện áo giấy để làm ma văn học ? Hãy để anh Điềm được quyền làm một nhà thơ công dân, được quyền mặc áo vải, được nói thật với trang giấy và độc giả bằng những vần thơ nhỏ máu…
Tôi bắt đầu yêu quý lại nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm bằng bài thơ rất hay này của anh…"
Không phủ nhận tất cả những lời nói của Ông như đánh giá đúng tầm tài năng của Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm với ngợi khen: "Nguyễn Khoa Điềm là một nhà thơ “ thời chống Mỹ” gần như duy nhất còn có thể làm được thơ hay". Rõ ràng, đây là một thực tế có thật nhưng có chăng nó chỉ phản ánh giai đoạn khủng hoảng của một lớp nghệ sỹ khi bước ra từ cuộc chiến tranh, nó không phản ánh được bước thụt lùi hay khủng hoảng của cả một nền văn học. Và hình như trong cách nói của ông thì chính ông cũng có mặt trong số ít nghệ sỹ ấy. Cái đáng bàn của chúng ta là những lí lẽ không đâu kiểu như "do ma đưa lối qủy dẫn đường mà bỗng dưng vào được Bộ chính trị Đảng cộng sản" thì hóa ra ông đang phủ nhận sự lựa chọn và sứ mệnh lịch sử và nhưng con người đứng đầu Đảng. Rõ ràng chính việc bị khai trừ khỏi Đảng Cộng sản đã khiến Trần Mạnh Hảo hằn học, nói xấu chính bộ máy lãnh đạo cao nhất của Đảng. Suy cho cùng nó cũng phản ánh đúng quy luật tâm lý của Ông.
Cũng phải nói rằng, hiện nay với sự ra đời của bài thơ "Đất nước có bao giờ buồn thế này chăng ?" nhưng chính Nguyễn Khoa Điềm cũng chưa lên tiếng xác thực vai trò "chính chủ" cho nên những ngộ nhận kiểu "thấy sang bắt quàng làm họ" như "Hãy để anh Điềm được quyền làm một nhà thơ công dân, được quyền mặc áo vải, được nói thật với trang giấy và độc giả bằng những vần thơ nhỏ máu…
Tôi bắt đầu yêu quý lại nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm bằng bài thơ rất hay này của anh…" thực sự hơi khiên cưỡng. Phải chăng Trần Mạnh Hảo đang cô đơn trên chính con đường mình đi!
Những người đã từng phục vụ cho Tổ Quốc vì những sai lầm cá nhân mà quyền lợi không được thỏa mãn lại quay lại chống đối nói xấu cả một dân tộc một đất nước có đáng không. Trần Mạnh Hảo đã là con người đc biết đến với công tư rõ ràng khen ra khen chê ra chê vậy mà giờ đây lại đi làm những chuyện trái với đạo đức lương tâm.
Trả lờiXóaTIÊN SƯ TỤI XỎ LÁ BA QUE
XóaCó một lũ già ngu hơn lợn
Não toàn giòi mặt chó nhơn nhơn
Nhân cách uốn lượn giống lươn
Bẻ cong lịch sử, bố tương vỡ mồm
Chường mặt chó ra điều nhân sỹ
Vẻ đau thương vận bĩ quốc gia
Ngu hơn lợn – ngỡ tinh hoa
Được lời nịnh thối – ngỡ là ông sao.
Thằng hán nôm núp trang bô sít
Chuyên bới phân, móc đít ra soi
Chê rằng phân rất lắm giòi
Lại khen bên Mỹ ít giòi ít phân.
Tụ tập nhau 72 nhân sỹ
Giở trò ma chữ ký nhân dân
Không ngờ bị Bần Cố Nông
Chơi cho một vố ọc phân lên mồm.
Thằng răng vổ viết “bên thắng cuộc”
Một lũ ngu vớ được xít xoa
Đéo biết rằng nó ba hoa
Bốn mươi phần nó bịa ba chín phần
Nó tính chuyện bẻ cong lịch sử
Trắng thành đen, thiện ác đổi thay
Đảo luân lộn lý cho tày
Da mặt thằng vổ chắc dày hơn mông.
Có thằng trước nhà văn quân đội
Rửng rưng vào nói tội gì đâu
Chẳng qua trong lúc đánh nhau
Đòn tra tấn giã lên đầu tù nhân
Là biện pháp khảo tra tin tức
Có chi mà so sánh cân đo
Địt con mẹ, khốn nạn chưa
Núi xương với nó vẫn chưa là gì.
Nhà thơ Chí chuyên làm thơ cứt
Thơ đéo gì ý thức lang băm ?
Đéo gì giẻ rách, tâm thần ?
“Muốn mang hồ”, “vác sông Hồng” là sao ?
Ngồi đáy giếng “Ếch” chê đất nước
Đất nước buồn lại bị ruồi bu
Ruồi đây là những đứa ngu
Vui hơn ngày trước lại tru là buồn.
Đứa bá láp thích thơ năm chữ
Trình như lồn, nhân cách hố phân
Viết thơ tỏ vẻ ân cần
Dặn dò giới trẻ chớ nhầm đường đi
Nó nhất quyết biểu tình Tung Quắc
Đề phòng khi nhà nước đớn hèn
Năm 79 mày có xem ?
Khựa sang là múc, hèn con mẹ mày.
“Lại nói về chiến tranh” quá khứ
Chuyện trong rừng thanh nữ thủ dâm
Viết xong kết luận cái rầm
Để cho đỡ chết khỏi cần đánh nhau
Nó kết luận đéo cần chính nghĩa
Đéo cần chi giải phóng quê hương
Để cho nước đỡ tang thương
Rõ phường khốn nạn, rõ phường vô ơn.
………………………………
Đấy, nhân sỹ đấy! Còn nhiều nữa để dành viết sau.
Nhân sỹ cái con bà chúng nó
Rặt một bầy chó má ngựa trâu
Ngu si toàn cứt trong đầu
Huyênh hoang, khốn nạn chó đâu sánh bằng.
Đọc qua bài viết về Trần Mạnh Hảo tôi bỗng nhớ đến truyện ngắn "Đôi Mắt" của Nam Cao. Trần Mạnh Hảo giống nhân vật Hoàng trong tác phẩm đó ở chỗ họ đều có cái nhìn phiến diện về một vấn đề. Với Hoàng đã không nhìn thấy sức mạnh của những người chỉ biết cẩm cày, cầm cuốc. Với Trần Mạnh Hảo không hiểu vì lý do gì mà sau khi đất nước độc lập ông ấy lại không nhìn thấy được thành tựu, những đổi thay, sự phát triển của đất nước. Trong khi biết bao người tự hào, ca ngợi về những bước tiến mới của tổ quốc thì ông Trần Mạnh Hảo lại ủ rũ một xó và tự buông xuôi mình, để những luận điệu xấu lôi kéo và tự đánh mất bản thân mình. Buồn thay cho một nhà văn đã từng được nhiều người yêu mến.
Trả lờiXóaVĂN TẾ NHỮNG LINH HỒN PHẢN ĐỘNG
XóaNGHE RADIO:http://www.youtube.com/watch?v=30hBqWZLMRo
http://googletienlang.blogspot.com/2013/05/van-te-nhung-linh-hon-phan-ong.html
Ối zời ơi là zời ời
Múôn 1 lần dược ghi danh vào sử sách, mà cam chịu tấm thân trâu ngựa
Mộng thành đại nghiệp để đến nỗi thành cô hồn vất vưởng bơ vơ
Tủi nhục thay,
Thương xót thay
Oan nghiệt ấy ai người hiểu nổi
Ý trời khó đoán ơi hỡi than ôi
Hức hức hức
Nhớ khi xưa chúng ta đồng bào, cùng một dòng máu rồng tiên
Sao nay vì lí tưởng bất đồng, mà đường chia đôi ngả
Hết lòng tận tụy ta chỉ vì giúp nước thương dân
Cớ sao ngươi cố chấp mộng riêng ước mong thành bá nghiệp
Để rồi đây sâu dưới mồ khô, hồn cô vất vưởng
Không tấm bia để cỏ xanh rì, hỡi thật đơn độc lắm thay
Khi sống xa nhà bán mạng cho quỷ dữ
Không tổ quốc lúc chết chẳng nơi về
Ặc ặc ặc
Ta thường nghe chuyện về Hoắc Quang bỏ Xương lập Tuyên
Cũng có nghe kẻ chuyện Y Doãn lập Thương phế Hạ
Nhưng đó là chuyện ngày xưa vua tàn bạo lại k minh
Còn ngày nay dân lạc an hòa thái bình thịnh trị
Hơn nữa các người chỉ là bè lũ trôi dạt bên ngoài, sao sánh được vs Hoắc Quang
Chỉ một cái miệng thối chửi càn , lại dám so tài cùng Y Doãn
Thật là thời thế nhiễu nhương,
Trắng đen đảo lộn
Nói năng càn rỡ, lí lẽ k thông chỉ khiến thiên hạ phỉ nhổ
Đem tấm thân cha mẹ làm kiếp dê chó, thật nhục mạ đến tổ tiên
Giang sơn đất việt suốt 4 nghìn năm bao lần chống ngoại địch
Há sợ chúng bay 1 lũ ô hợp châu chấu đá xe
Thật chẳng khác gì sức bọ ngựa mà đòi ra tay bộ hổ
Cũng giống như thân cá chích mà ước mộng đoạn kình
Có ai hiểu cho lòng kẻ bán nước
Khốn nạn thay 1 lũ chỉ cầu vinh
Khi sống các ngươi liệu có thấy hổ thẹn với bao đời Đinh Lí Trần Lê
Giờ lúc chết đi còn mặt mũi nào nhìn 18 đời vua Hùng đất việt
Thiên đường có cửa các ngươi chẳng chịu đi
Địa ngục không lối lại cố đâm đầu vào
Để nay thành lũ quỷ lang thang
Há chẳng phải tội nghiệp lắm sao
Phặc phặc phặc
Nay Chém ta làm bài tế này chỉ mong sao các ngươi thoát được khỏi nỗi mê trần tục
Cố chút lòng thành hi vọng sao linh hồn các ngươi sớm thoát khỏi bể trầm luân mà sớm được đầu thai
Dù biết thật khó nhưng ta sẽ đưa các ngươi đến cõi vô ưu
Dốc hết từ bi có xá chi tấm thân vô lượng
Dâng một tuần nhang lạy hồn người đã khuất
Một khúc ai văn tỏ lòng kẻ trần gian
Tấm thân bẩn nhục giờ chìm sâu dưới ba tấc đất, về chốn cát bụi hư không
Linh hồn các ngươi nơi đâu có nghe thấy lời ta thì mau mau hiển hiển
Dẫu khi sống co khốn khổ, khốn nạn, vất vơ, vất vưởng
Hay lúc chết có chết đâm, chết chém, chết chợ, chết đường
Xin gọi ba hồn bảy vía về đây ăn cơm ăn cá
Đừng ra chốn góc đường mà dọa nạt trẻ con
Văn tế sơ sài, lòng thành khôn tỏ
Hồn thiêng có linh, xin cho nhất âm nhất dương
Nếu ta nhìn mọi việc một cách lạc quan, thì cược sống tất nhiên sẽ tốt đẹp hơn trong mắt ta. Đơn giản như thấy một người gặp phải khó khăn, người ấy mỉm cười đứng dậy bước tiếp thay vì ngồi ủ rũ than vẫn, buồn bã thì con đường phía trước sẽ mở ra. Ở đâu, ở chế độ nào mà chẳng có cái tốt cái xấu. Nhất là khi ta đang ở giai đoạn quá độ "Những cơn đau đẻ kéo dài" này. Thay vì than vãn thì hãy làm những việc có ích hơn, đất nước tốt đẹp hơn khi mỗi người có lỗi sống lành mạnh, lạc quan. Chứ ai cũng u sầu như nhà văn Trần Mạnh Hảo thì làm sao đất nước có được những thành tựu như hôm nay? Có lẽ ông đã đa sầu quá chăng?
Trả lờiXóaĐất nước buồn khi có những nhà văn mà một thời được công chúng yêu mến nay lại đang lầm đường lạc lối.
Trả lờiXóaNhững người có tư tưởng không vững vàng là vậy mà. Đúng là thật buồn cho một nhân tài, đã bắt đầu tự chôn mình vào đống rác thối
Thật buồn khi một nhà thơ đã có sự cống hiến cho dân tộc, cho nền văn hóa việt nam, nhưng do có nhiều sai phạm bị loại trừ khỏi đảng, Nhiều người đang phấn đấu vào đảng để cống hiến, phục vụ cho tổ quốc, lại có những người không biết giữ mình, làm những việc đáng xấu hổ, bị loại ra khỏi đảng, không chỉ thế vì sự ích kỷ, vì sự tức tối của mình, lại quay mặt,sử dụng tài năng của mình để phê phán, chọc ngoáy tổ quốc. không những thế còn theo tà phái để chống phá việt nam.
Trả lờiXóaMột con người khi đã có thù hằn, cay cú thì họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì, bị đào thải ra khỏi đảng ông này lại không nhận ra sai lầm của mình, lại còn tiếp tục lầm đường lạc lối, rồi trở thành quân cờ, thành con chó cho quechoa để quay lưng lại cắn càn, làm hại tổ quốc. Thật là đáng xấu hổ cho một nhà thơ được gọi là danh tiếng.
Trả lờiXóaBởi vì không đạt được những ước muốn của bản thân hay là không được thỏa mãn một yêu cầu nào đó mà lại quay ra để chống đối lại Đảng và nhà nước thì thử hỏi con người đó có tư cách gì để mà lên tiếng phê phán đất nước chứ nhỉ? hãy tự soi lại bản thân vào gương trước đi rồi hãng viết nhé
Trả lờiXóaĐúng là thật buồn khi có những con người như nhà thơ Trần Mạnh Hào. Một thời đã từng là con người yêu quê hương đất nước nhưng không hiểu sao lại đi bất mãn với chế độ mà giờ lại chuyển hương ngược lại quay đầu viết thơ ca chống đối Đảng và nhà nước như vậy chứ. Ôi đáng buồn thay cho những tài năng mà lại bị thui chột thế này
Trả lờiXóaNhà văn nhà thơ cũng là những chiến sĩ góp sức mình xây dựng cho tổ quốc tươi đẹp hơn, chứ không phải là dùng ngòi bút để chống lại đất nước. Đứng trước những lời ca thán của Trần Mạnh Hảo, một bộ phận công chúng càng thấy thất vọng về ông
Trả lờiXóaThật đáng buồn thay cho những nhà thơ từng được công chúng yêu mến như Trần Mạnh Hảo mà lại phạm phải sai lầm như thế này. hãy tỉnh ngộ lại đi trước khi quá muộn đó nhà thơ nhà văn ơi!
Trả lờiXóathôi thì chúng ta hãy cảm thông cho những phút lầm đường lạc lối của những người như Trần Mạnh Hảo đây, cuộc đời ai chẳng có sai lầm. trách sao được khi họ đã ngu muội và lầm đường, hi vọng họ sớm tỉnh ngộ ra trước khi quá muộn
Trả lờiXóađịnh dùng thơ ca để đánh bóng cái gọi là nỗi buồn về chế độ đây sao. rất tiếc là chúng tôi biết thừa cái giọng văn của ông rồi, chỉ vì chúng tôi biết rằng những gì mà ông đề cập đến thì là những gì mà chúng tôi đã có đủ kiến thức để hiểu
Trả lờiXóađừng bao giờ để cho những văn thơ thể loại này làm vấy bẩn đầu óc của chúng ta. Những người trẻ thì nên học tập và tích cực nâng cao hiểu biết, đừng có bồng bột mà tin vào mấy thứ vớ vẩn, thông tin sai lệch mà rồi hỏng cả đời
Trả lờiXóachả hiểu sao mấy ông này dỗi hơi thì phải. Đang sống dưới sự lãnh đạo của Đảng ta thanh bình và sung sướng thế này cớ sao cứ phải làm những việc đáng xấu hổ nhỉ? Rõ ràng là chúng ta không thể để những gì mà chúng âm mưu thành hiện thực được
Trả lờiXóathơ với chả thẩn, đất nước này vẫn đang thanh bình và hạnh phúc và sẽ hạnh phúc hơn nếu bớt đi những kẻ lạc lối như ông Trần Mạnh Hảo trên đây. Cứ ngồi đó mà ôm cái mộng hão huyền vớ vẩn xa rời thực tế đi
Trả lờiXóaĐáng buồn cho một ngòi bút. Chỉ vì quyền lợi của mình bị ảnh hưởng mà quay lưng lại với cả chế độ liệu có đáng không? Được rèn giũa qua thực tiễn cách mạng đầy khó khăn, gian khổ và hiểm nguy rồi mà lại không vượt qua được cám dỗ của lợi ích và vật chất. Quá tầm thường!
Trả lờiXóaMột số người bước ra cuộc chiến tranh và mang trong mình ký ức tươi đẹp về những năm cả nước chung tay diệt giặc Mỹ xâm lược. Những con người sẵn sàng gạt bỏ những hạnh phúc riêng tư, những ước mong đẹp để sẵn sàng vào chiến trường mãi là những hình ảnh đẹp trong lòng người dân Việt Nam.Hòa bình lập lại hãy sống sao cho mọi người cũng vẫn kính trọng,tôn vinh mình như trong thời chiến
Trả lờiXóaNhà văn, nhà thơ cũng là những chiến sĩ góp sức mình xây dựng cho tổ quốc tươi đẹp hơn kể cả trong thời chiến lẫn thời bình; chứ không phải là dùng ngòi bút để chống lại đất nước. Những lời nói khích bác, bôi xấu của Trần Mạnh Hảo càng làm cho hình ảnh của ông ta xấu hơn trong mắt mọi người mà thôi
Trả lờiXóaLợi dụng uy tín của người khác nhằm mục đích mưu lợi cho những ý đồ mình thật quá tầm thường. Hãy nhìn lại chính mình đi Trần Mạnh Hảo ạ. Trước ông là con người như thế nào mà giờ ông lại thành ra như thế
Trả lờiXóaHỊCH 144 VỊ TRÍ THỨC
Xóahttp://googletienlang.blogspot.com/2013/05/hich-144-vi-tri-thuc.html
Ta cùng các ngươi
Thân sơ không kể
Ân oán chưa từng
Thế nên…
Thấy chuyện bất bình chẳng thể yên
Gặp sự dối trá việc phải làm
Thuở nhiễu nhương lại thêm thằng in tẹc nét
Không gian mở cho người tốt, kẻ xấu
Trí thức mừng nhờ nâng cao dân trí
Kẻ xấu vui cậy giấu mặt làm càn
Tiếc rằng…
Trí thì lú quên bài học cơ bản
Chỉ cái đúng mới gọi là chân lý
“Nghe trên mạng” đích thị phường chợ búa
Ít còn mừng ai ngờ trên trăm vị
Ôi thôi!
Sinh viên phạm pháp chuyện đã rành
Uốn lưỡi khoa môi quả trò hề
Tương Lai, Quang A… bỗng giảo hoạt
Thi tài nghe chừng vượt Bất Vi
Các ngươi…
Lấy Trung Quốc để khoe mình yêu nước
Đem Phương Uyên ra làm trò chính trị
Há chẳng phải là:
Cầu tư danh nên bán rẻ lương tâm
Biến nghi phạm thành anh hùng dân tộc
Ta còn biết…
Trí thức là túi khôn của trời đất
Bao nhiêu thủ đoạn nghĩ cũng rành
Mới thì xúi trẻ ăn cứt gà
Trước bảo già quấy Sở 4T
Thật là…
Trí thức trăm vị ai người lớn
Người đã bạc đầu vẫn trẻ con
Lại nói về chúng ta
Giấy tiến sĩ nhiều gấp vạn khu vực
Bằng sáng chế chỉ loe hoe vài cái
Hố sâu đó các ngươi cũng nhìn thấy
Là trí thức phải biết nhục cái này
Thế nên
Lộc Nhà nước ta sẵn sàng trả lại
Danh Giáo sư tạm gửi ở bảo tàng
Bỏ đô thị chốn “biểu tình yêu nước”
Vui miệt vườn, thèm tiếng cười trẻ con
Phò chúng nó lớn lên cùng tri thức
Quên hận thù, quên luôn chuyện chúng ta
Nay ta khuyên các ngươi…
Hạng quân tử lấy đại cục làm trọng
Bỏ tiểu tiết để trở thành vĩ nhân
Nhục như Hàn Tín còn lưu danh sử sách
Gân cổ bên hồ được mấy kẻ khen
Xem Tung Của như một tay chơi khó
Dùng trí tuệ để chứng tỏ anh hào
Phương Uyên kia tâm tình cùng giới trẻ
Mộng thành nhân chứ mộng gì laptop
Biến thù thành bạn, Nhật, Mỹ đấy thôi
Bớt bạn thêm thù, đừng có nghe
Làm được như vậy thì…
Năm châu bốn bể sánh vai cùng
Gặp nhau suối vàng lòng rổn rang.
vẫn còn đó những con người có tri thức, có học thức đáng nể. Nhưng vì những lợi ích cá nhân, nhu cầu thỏa mãn bản thân mà họ không đem tài, đem sức của mình ra để phục vụ tổ quốc, mà quay lưng lại nói xấu chế độ. Phục vụ cho những tổ chức phản động, chống phá nhà nước ta. Đất nước chúng ta còn nghèo, chưa phát triển, nên việc không thể đáp ứng nhu cầu thỏa mãn về vật chất cho những con người có tài. Nhưng hãy một lần nghĩ đến truyền thống, nghĩ đến tinh thần dân tộc mà cùng chia sẻ khó khăn cho đất nước, chung tay giúp đất nước cùng phát triển. Như vậy mới xứng đáng là người con của Đất Việt.
Trả lờiXóaĐúng là mọt sự việc đáng buồn khi một nhà thơ đã có sự cống hiến cho dân tộc, cho nền văn hóa việt nam, nhưng do có nhiều sai phạm bị loại trừ khỏi đảng, Nhiều người đang phấn đấu vào đảng để cống hiến, phục vụ cho tổ quốc, lại có những người không biết giữ mình, làm những việc đáng xấu hổ, bị loại ra khỏi đảng, không chỉ thế vì sự ích kỷ, vì sự tức tối của mình, lại quay mặt,sử dụng tài năng của mình để phê phán, chọc ngoáy tổ quốc.
Trả lờiXóaThật đáng buồn cho xã hội và đất nước lại có những nhân tài mà lại không giúp ích được gì cho đất nước nhưng ngược lại thì phạm phải những sai lầm làm ảnh hưởng đến đất nước cho nên sẽ bị xử phát theo đúng nghĩa của nó,cho nên hảy tỉnh ngộ trước khi chưa quá muộn.
Trả lờiXóaTIÊN SỰ TỤI PHẢN ĐỘNG GIẢ DANH ((YÊU NƯỚC ))
XóaHôm qua có đám biểu...tình
Lôi thôi lếch thếch quá thằng ăn xin
Giáo sư cũng có dăm thằng
Luật sư dăm chú, lại đèo nhà văn
Nhà báo..viết láo dua
Láo nha láo nháo phường chèo cũng thua
Bám đuôi theo con mụ nặc nô
Người em thơm thế cái gì cũng thơm
Em hô Tàu - Việt tương nhau
Cả bầy xúm lại;;; Zô đi- đừng hèn
Ngày xưa anh chỉ dạng quèn
Tiền tài chẳng có, có mồm để ăn
Về hưu chẳng có ai chơi
Buồn tình anh dựng băng rôn giữa đường
Miệng hô đả đảo, tay sờ ví da
Ngày mai thằng Mặc ló ra
Ắt là sẽ có vài bài tụng ca
Tiền vào đến mấy trăm đô
Tiêu rồi anh lại băng rôn giữa đường
Ngày xưa nhà nước gọi quân
Anh lo cụt giống nên chui chuồng gà
Viết dăm quyển sách gọi là
xem chừng cũng có vài người đọc qua
Đến giờ tuổi đã xế chiều
Thông minh chưa trải mà ngu càng già
Bám đuôi cái lũ bất tài
Muốn làm cách mạng, muốn làm vĩ nhân
Quê choa giỏi lắm nhân tài
Choa đây cũng hóa tượng đài cho xem
Giáo sư tiến sĩ học nhiều
Học xong loạn óc, vẽ vời linh tinh
Vẽ mình như bậc anh hùng
Mong thằng Nhà nước ném moi ( tôi) vô tù
Vô tù mở lớp tuyên truyền
Cách mềnh từ đó mà ra ầm ầm
Trâu quỳ, Chợ QUán đắt hàng
Vĩ nhân cứ gọi vô đây ào ào
Mở chi bộ Đảng tập trung
Ngày mai tổng thống xứng tầm năm châu
Cũng cầu cái chú Ba Tầu
Uýnh thì uýnh mẹ cho tao được nhờ
nếu không tao tưới máu ra
Có thằng chết ngất chớ kêu tao..khùng
Hiện tại chủ nhân của bài thơ này chưa xác thực được là của ai một số kẻ đang gán cho nó cái mác là của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm nhưng chính ông chưa lên tiếng xác thực nhận điều này khi nào cả nếu quả thật bài thơ là của ông thì quả thật là tôi quá thất vọng thất vọng tràn chề vì sao một con người như ông lại như thế?(Chỉ là Nếu thôi). Còn Trần Mạnh Hảo tôi không hiểu cái tài của ông nó ở đâu hay là nó đang ở dạng tiềm ẩn tôi chỉ thấy ông thể hiện tật thôi chứ có thấy tài đâu.
Trả lờiXóaNƯỚC MÀY BUỒN NHƯNG NƯỚC BỐ MÀY VUI
Trả lờiXóaNGUỒN :http://anhtuanwc2007.blogspot.com/2013/04/nuoc-may-buon-nhung-nuoc-bo-may-vui.html
Thế za mày đã tròm trèm bảy chục
đáng ra bố mày phải gọi bằng chú, nhẽ thường
tiếng việt ta, cứ mất dạy là thằng, ngay luôn
mất dạy thế, đéo ai coi hàng cha hàng chú
....
bố mày nhìn sông thấy tung tăng tôm cá
thấy rộn vang tiếng lũ trẻ nhỏ nô đùa
mày bảo sông là đất nước thở dài
ví mới chả von, đúng là như cặc
mày có thở ngắn dài cũng mặc
đừng ngoác mồm phả hơi thối vào sông
...
cái đéo gì mà ý thức hệ lang băm
rồi cơm nguội bơ vơ, thạch sùng tắc lưỡi
rồi cái gì mà giẻ rách tâm thần, hoàn lương chân lý
toàn những lời lảm nhảm vô nghĩa của thằng khùng
à, địt mẹ mày nói gì mà “thùng rác nhân dân”
ra mày bảo nhân dân là thùng rác hả?
mẹ, thứ mày ra đường coi chừng nhân dân vả
gãy mẹ răng, húp cháo cũng chẳng xong
...
thoạt tiên bố mày cũng định trao đổi vài dòng
mà mày toàn viết CLGT
sực nhớ ra, phàm là người tử tế
đéo ai đi tranh luận với thằng điên
...
bố thật, cái đầu mày lệch mẹ nhiều niên
biết đéo gì nữa đâu mà chờ lời thật giả
xưa nay chăm chăm những thằng ngồi lên quá khứ ỉa
thằng đéo nào cũng dở khùng dở dại, quả báo ngay
...
ngày xưa bảo “thống nhất non sông, cơm muối cũng tày”
giờ nhà cửa thêng thang, bia bọt đầy mồm vẫn ngoang ngoác chửi
ngày xưa cắp chiếu nằm sân ga mấy ngày chờ xe lửa
nay sáng Hà Nội, chiều Sài Gòn, mai Sing, Mã, Thái, Âu
lên thì cũng từ từ chứ vèo vèo được đéo đâu
cứ bụp phát đòi thành Anh thành Mỹ
mà Anh Mỹ thất nghiệp, tệ nạn cũng đầy ra đó
chỗ đéo nào chả có dở, có hay ...
...
À, quên, bố mày vừa mới nói trên đây
đéo hơi đâu luận với thằng thần kinh bất ổn
thôi, đã lỡ tay gõ rồi thì cứ để
xóa hay không cũng chả làm gì
...
mày buồn, thì kệ mẹ mày đi
đáng kiếp đứa nào đời vui không biết hưởng
đâu phải bố mày không biết, không trải những trái ngang, khốn khổ
nhưng nhìn rộng ra đời bố mày vẫn thấy vui, à ha.
....
Cũng bởi có thằng quăng "thơ cứt" của mày vô nhà
làm bố mày đang làm việc, thấy thối qúa
mần vài câu thế cho hạ hỏa
chả cần lựa ngôn từ, chả edit tới lui
hay dở gì cũng cứ bốt lên thôi
mày mất dạy, việc đéo bố lịch sự
...
Thôi, bây giờ bố mày phải mần nốt việc
mai nghĩ lễ mừng đất nước thống nhất rồi
việc có xong thì đi chơi mới vui
còn mày buồn, xin mời cứ việc
...
Đèo mẹ, cũng ở trên đất Việt
tự dưng nảy nòi một lũ dở hơi
toàn những là thất, bát thập đến nơi
rõ già đầu còn ngu hơn con lợn
...
Thôi, kết luận vậy đi, mày thấy buồn kệ mẹ
nước mày buồn, nhưng nước bố mày vui
GỬI BỌN XUYÊN TẠC ÔNG KHOA ĐIỀM
XóaNửa đêm lọ mọ in tờ nét,
Thấy bác Khoa Điềm khóc nước chẳng vui
Chung quanh im ắng người say giấc
Lập hạ, đàn ve khan tiếng ngủ vùi...
Đất vẫn là nơi anh đến trường
Nước vẫn là nơi em tắm
Đất nước vẫn là nơi tình nhân hò hẹn (*)
Chỉ khác là bác đã hết trẻ như xưa
Đã hết nổi sôi, hết là một phần "đầu máy"
Như người thợ già đứng bên đường ray
vấn đoàn tàu ngày ngày đi qua, sao tiếng còi buồn quá vậy?
người thợ trẻ sao lái tàu run rẩy?
hướng con tàu sao chẳng thẳng như xưa?
Đất vẫn là nơi hội tụ nắng mưa
Nước vẫn là nơi trăm con sông tìm về biển rộng
Cờ Đại Nội vẫn phần phật trong gió lộng
Sắc hồng kỳ vẫn nhuộm thắm hừng đông
Những con cá vẫn bơi trên sông
Có những dòng sông đã chết và những dòng sông đang sống lại
Chỉ khác là con cá hanh khắc khoải
Ngại những dòng lành mà vương vấn những dòng tanh
Đất vẫn là nơi các bà các cô khỏe mạnh,
Hớn hở yêu đời, í ới bài thể dục ban mai
Nước vẫn là nơi đầu sóng ngọn gió
Dáng phong ba vững trãi đêm ngày.
Ly cà phê sáng vẫn dậy mùi xa bay
Chỉ khác vị vì chua cay trong đầu lưỡi
Nước mắt vẫn rơi, xen kẽ những nụ cười
Như cuộc sống bao đời nay vẫn thế.
bác ơi bác
hãy nhìn rất xa
vào bốn ngàn năm đất nước (**)
quang gánh tảo tần cong vòng lưng mẹ
dời non lấp bể mặn chát lòng cha
bao máu đã đổ cho đất nước sinh ra
bao xương thịt đắp thành hình hài tổ quốc
tuy lòng người khác nhau sau trước
qua cơn cuồng phong sóng lại yên bình.
đất nước những tháng năm này một phần bác xây lên
sao không dám tin vào ngày mai tốt đẹp?
Mỗi thế hệ là một mảnh ghép
mỗi con người là viên gạch xây thêm
những cây thông trên núi Ngự Bình hãy cứ xanh làm nến
như quốc kỳ vẫn rực cháy trong đêm...
PHƯƠNG UYÊN VÔ TÙ VÀ NIỀM HÂN HOAN CỦA (NHÂN XĨ ,CHÍ THỨC)
Trả lờiXóahttp://googletienlang.blogspot.com/2013/05/phuong-uyen-vo-tu-va-niem-hoan-hy-cua.html
Nhẽ em chỉ một hai năm
Treo, có thể, nếu ăn năn thật lòng
Bọn anh thôi cũng chẳng mong
Trẻ người non dạ, bẻ cong thế nào ?
Thôi đành thậm thụt, lao nhao
Tuy gượng gạo, giữ phong trào thế thôi
Chờ ngày toà xử, nín hơi
Nào dám khua mép, múa môi chi nhiều
Lỡ đâu lại hố thì tiêu
Nhắc đến lại ức thằng liều Đoàn Vươn
Bỏ công quyên góp bạc tiền
Tiền hô hậu ủng ... rước phiền, điên ghê
Đến em, trông thấy ba que
Máu thì chả biết máu gì, chắc thua
Thế mà đâu có nào ngờ
Một câu “yêu nước” từ bờ môi em
Thật như cây cọc ló lên
Giữa dòng chới với bám liền, quá may
"Tuyệt chiêu" vừa mới chỉ bày
Không ngờ em đã xài hay quá trời
Cũng là non dạ trẻ người
Mà em, thế quái, tin lời bọn anh
Ngẫm ra cũng có nhẫn tâm
Nhưng bọn anh sướng, thôi đành nghe em
Giờ bọn anh múa em xem
Cho em làm thánh, làm tiên đền bù
Ráng đi em, mãn hạn tù
Cho làm tổng thống , muốn gì nữa không?
Vậy nên em ráng kiên trung
Lỡ chống thì chống đến cùng mới ngon
Ra tù lại rải truyền đơn
Thêm 6 năm nữa cho ... tròn 12
Ở nhà mẹ em rất vui
Mẹ tự hào lắm: con tôi ở tù
Thấy bọn anh múa tài chưa?
Tâm đen đâu phải cứ thua dài dài
Lâu lâu mới được con mồi
Mủi lòng chi, để lại rồi trắng tay
Bõ công bàn phím múa may
Ra sao sự thể mặc bay, mới tài
Bọn anh đã tính cả rồi
Đấu tranh là phải có người hy sinh
Em thì còn có tuổi xanh
Để hy sinh, chứ bọn anh có gì
Tuổi xanh đã hưởng hết thì
Tuổi đen hưởng nốt, tiếc gì hả em...
Nào đâu ly cốc nâng lên
Mừng ta đưa được bé Uyên vào tù
Mừng cho “thắng lợi” bất ngờ
Tưởng treo, mà được 6 tờ, ồ yeah !!!
QUAN TÒA XỬ ÁN UYÊN-KHA
XóaNhân danh Tòa Án Nhân Dân
Tự do ta giử ,nghỉa nhân cho người
Quan tòa xử lủ đười ươi
Án tuyên chớ phải đã rồi sẫn đâu
Hiên nhà Uyên chỉ lắc đầu
"Tôi đây không chống giặc Tàu xâm lăng"
Tôi xưa chỉ dán cờ vàng
Tại vì người lạ chào hàng linh tinh
Yêu người chưa rỏ tội tình
Đã cho laptop,để mình lòng xiêu
Lòng xiêu mình mới làm liều
Cho nên nghiệp chướng mọi điều khổ thân
Nhưng ra tòa phải khăng khăng
Vì luật sư bảo phải rằng thế thôi
Chớ theo sự chứng mà coi
Yêu nước sao lại cứ đòi giết dân
Giết Tàu thỉ phải sang Tần
Cớ sao lại cứ xà quần ở đây
Lại còn đòi Diệt Cộng này
Diệt luôn cái Đảng ở ngay nước mình
Nước mình mình phải có tình
Mình nên bồi đắp cho xinh hơn nhiều
Nước mình mình nói mình yêu
Lại đặt bom bến Ninh Kiều là sao?
Rỏ ràng là nói tào lao
May là Quan Án biết bao nhân từ
Chỉ tuyên có sáu năm tù
Nếu không đời sẽ âm u hơn nhiều
Trong tù dù có quạnh hiu
Cũng còn cơ hội làm điều thẳng ngay
Nếu như cải tạo hăng say
Sớm hơn rồi cũng có ngày được ra.
UYÊN -KHA BÓC LỊCH -RẬN SĨ ĂN MỪNG
XóaHôm ni tụ hội bạn bè
Mừng Uyên ,Kha đã yên bề chục năm
Trong kia tường trắng lạnh căm
Ngoài này yến tiệc hương trầm cụng ly
Nhân xỉ ,trí thức mà chi
Mà dụ con nít cho đi ở tù
Ra tù đời vẫn âm u
Tuổi già chưa đến,mịt mù tuổi xuân.
Thế nhưng chấy thức ,xỉ nhân
Vẫn đang ấp ủ cho lần tiếp theo
Tìm thêm vài mống nhà nghèo
Dụ cho tí đỉnh bọt bèo dễ xơi
Rồi cho vài giọt mật lời
Đễ cho chúng nó tưởng trời bằng vung
Hoạt động chống phá lung tung
Cuối cùng đích đến : tù cùng Uyên,Kha.
Lần sau xin chớ chừa ra
Xin lần đến gốc bọn già trên kia
Sao cho chúng được sẻ chia
Thấm đời tù ngục ra rìa cuộc chơi.
Cuộc chơi sòng phẳng ai ơi
Dễ ăn,dễ chết cuộc đời hẩm hiu.
Cứ đòi làm ít,ăn nhiều,
Có ngày cũng sẽ tiêu điều kiếp hoa.
Tưởng đời nhà cửa nguy nga
Tỉnh ra mới biết chỉ nhà đá thôi!!!
TÂM SỰ CỜ VÀNG
Trả lờiXóaNGUỒN :http://xichloviet.wordpress.com/2011/06/18/tam-s%E1%BB%B1-c%E1%BB%9D-vang/
www.xichloviet.com
Lại hết một năm sống tha hương.
Băm mấy xuân qua vẫn đọan trường.
Cộng sản vẫn còn, ta chưa chết.
Nhưng biết bao giờ thấy cố hương?
Quốc hận hằng năm vẫn nhớ ngày
Ôm niềm uất hận lết sang đây,
Ngày xưa nhớ cái năm năm bốn
Cũng tại cộng nô phải chạy dài.
Số kiếp di cư đến hai lần
Hai lần nhưng vạn nỗi gian truân.
Lần sau còn nhục hơn lần trước,
Vứt cả ba lô cởi cả quần.
Cũng tại ta xui mới thế này
Thầy ta đừng chạy chúng biết tay
Phải chi thầy thí vài trăm triệu
Đâu phải chạy te vứt cả giày.
Dù bỏ chạy te vứt cả giày.
Nhưng ta nào có sợ chúng bay.
Chẳng qua cũng chỉ vì thời vận
Tại số nên ta mới như vầy.
Ta quyết không quên mối hận này.
Con không làm được cháu ta thay
Cờ vàng ta phất không ngừng nghỉ.
Rồi sẽ có ngày chúng biết tay
Ta vẫn cờ vàng vẫn duyệt binh
Vẫn hát vang lên khúc quân hành
Để cháu con ta luôn ghi nhớ
Hình ảnh hào hùng lớp cha anh.
Dù là quần áo chợ si đa
Dù chẳng súng gươm cũng gọi là
Quân đội cộng hòa thời oanh liệt,
Để ta ôn lại quãng đời ta.
Ta phất cờ vàng giữa cờ hoa
Cờ hoa cứu giúp chở che ta
(Không có cờ hoa ta lạnh gáy
Cộng sản rập rình rét bỏ cha.)
Nhớ về hòn ngọc viễn đông xưa
Nơi ta hoan lạc suốt bốn mùa
Tên em ngày ấy không còn nữa
Còn lại nơi này cái little.
Thế mà chúng cũng chẳng buông tha.
Theo đến nơi này xứ cờ hoa.
Cái little kia nào có tội
Chúng cũng vặt luôn tức bỏ bà.
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Eo phe (welfare) vẫn lãnh vẫn ăn mày.
Phút tem (food stamp) không có đời ta tận
Bởi thế cho nên phải lụy thầy.
Ta chạy sang đây đã cùng đường
Thế nên ta vẫn phải khói hương
Tâm nguyện khấn cầu ông thánh Mỹ
Phù hộ ta tròn mộng hồi hương.
Thầy ta ta dựng tượng phụng thờ
Cũng vì ơn nghĩa những năm xưa
Thế mà chúng bảo “quân chơi đĩ ”
Năm mươi tám vạn hồn có biết chưa
Hỡi chúa hỡi thần hỡi Ala
Hỡi Mô ha mét hỡi Di đà,
Cộng nô láo xược không vặn cổ
Lại cứ vặn nhầm cổ chúng ta.
Thà ta nô lệ xứ cờ hoa
Quyết không về lại chốn quê nhà
Làm mướn, cu li, hay rửa chén,
Rửa đít cho thầy cũng sướng cha.
Rửa đã bao năm rửa mòn tay,
Nhưng vẫn không quên rửa hận này.
Đời ta không được, đời con cháu,
Quyết diệt cho tiêu bọn chúng mày.
Trung cộng âm mưu chiếm Trường Sa.
Đã lâu mới có dịp hò la.
Cầu trời nó chiếm luôn Hà nội.
Cho đáng bọn mày hả dạ ta.
Trung cộng to đầu thế mà ngu.
Đất liền không lấy lấy san hô.
Sao bay không chiếm luôn cả nước,
Chẳng lẽ bọn mày sợ chúng ư.
Bay cứ đánh đi có chúng tao
Tuy tao chẳng có tí quân nào
Nhưng tao có cái mồm to khỏe.
Chống cộng nhưng tao khoái ba tàu.
Ta có cờ vàng có ống loa
Có kèn có trống có cờ hoa.
Tuy hô đả đảo thằng trung cộng
Nhưng chống chỉ là Cộng xứ ta.
Chẳng lẽ xuống đường chống tụi bay
Mà không đả đảo thật hăng say.
Thì ai mà biết ta yêu nước.
Nhưng tấm lòng ta khoái chúng mày.
Hàng hóa Việt Nam bán dẫy đầy
Nhưng ta cương quyết phải tẩy chay
Thà ta ủng hộ hàng tàu chệt
Cho lũ cộng mày chết trắng tay.
Nhớ nước ta càng thêm uất ức,
Thương nhà tiếc mãi cái vila.
Sang đây cam phận thằng ở đợ
Cũng tại bọn mày lũ cộng nô
Lạy thánh A la lạy chúa tôi
Con chống bao năm quá đuối rồi
Sức kiệt lực tàn đành chống gậy.
Nay còn chỉ mỗi cái mồm thôi.
Xin chúa hộ phù lũ chúng con
Vặt cho chết hết lũ tham tàn
Mai này phục quốc con xây tượng
Xây nhà thờ mới đẹp to hơn.
***
Mấy chục năm ròng giữa chốn đây.
Bưng bê rửa bát đã bao ngày.
Vẫn chưa rửa được niềm căm hận
Ôi biết sao vơi mối thù này.
(Trích comment diễn đàn vietweely)
Thật đáng buồn khi một nhà văn đã từng được công chúng yêu mến bây giờ lại trở nên như thế. Đất nước này vẫn đang thanh bình và hạnh phúc và sẽ hạnh phúc hơn nếu bớt đi những kẻ lạc lối như ông Trần Mạnh Hảo trên đây. Nếu ông là một nhà văn có trách nhiệm và tâm huyết với nghề thì hãy có những bài viết mang đến cho người đọc những điều ý nghĩa chứ đừng đi bôi xấu đất nước như thế.
Trả lờiXóacảm ơn chia sẽ của bạn.
Trả lờiXóa...thu thảo...........
BÁN CĂN HỘ LINH TÂY TOWER VỚI GIÁ TỐT NHẤT TẠI KHU VỰC
xe điện bánh to
Trả lờiXóa